Chật 2:1:2
- pan.hanoigrapevine
- Jul 3, 2019
- 4 min read
Updated: Jul 9, 2019
Viết bởi Hải Minh.
Ảnh bởi Kinergie Studio.
Chia sẻ ngày 25/5/2019.
Có một ngày chúng mình múa với nhau về sự chật chội. Chật là gì? Biểu hiện ra sao? Phải thể hiện cảm xúc như thế nào?
Khi 3 đứa ôm ghì vào nhau siết chặt, quặn, xéo và đẩy nhau đi, mình đã khóc. Đó là một lần dạo chơi trong bóng tối và giữa những dòng mồ hôi chảy đầm đìa, chúng mình nói với nhau bằng ngôn từ và múa với nhau bằng hình thể.
Vào thời điểm ấy, cảm xúc chìm sâu bên trong mình, chúng nó gọi nhau từ khi nào mà lần lượt hiển hiện ra cho bằng hết: có bí bách, bực bội và dồn nén như mấy quả bóng sắp vỡ ra. Và rồi, mình đã lấy cái kim, chạm vào bề mặt, nó nổ bùm.
Mình tin đó là một quyết định sáng suốt, vì nổ xong rồi, những sự tiêu cực không còn nữa, chúng mình chỉ còn ngồi lại với nhau thôi.
Những ngày tập Chật cảm xúc lên lên xuống xuống, có những lúc xuống mà cũng có lúc lên.
Có nhiều ngày, chúng mình mệt quá, phải kéo nhau đi chỗ này chỗ kia cho thoải mái đầu óc. Nhiều lúc lên sàn cả buổi chẳng tập được gì. Và cũng có cả những lúc sung sướng vì nắm bắt được cái chuyển động của nhau.
Hồi ấy, cả người mình - cơ thể, trái tim và bộ não cứ xẹp rồi căng rồi xẹp rồi căng, các nhịp điệu thay đổi liên tục.
Chính vậy mà, để nói những ngày ấy cũng dạt dào cả nghìn cảm xúc trầm bổng, biết viết gì bây giờ?
Rồi mình nhớ về những lời thầy hay nói.
Thầy của mình khi nói về múa hay giảng thêm về những bài học cuộc đời. Đó là cuộc đời của thầy, những bài học thầy đã trải qua, và thầy thấy nó ở mấy đứa học trò. Thầy nói, chúng mình gật gù đồng ý.
MÚA LÀ CUỘC ĐỜI
Khi quan sát cách từng người chuyển động, ta có thể thấy cả cách họ sống là như thế nào. Có người lúc nào cũng đắm chìm trong các câu chuyện, có những người dễ dàng trong việc thực hiện các động tác sẵn có nhưng lại gặp khó khăn khi ngẫu hứng và có những người ngược lại.
Tất nhiên, khó để nói rằng khi ta nhìn thấy chuyển động của một người là có thể kết luận luôn về cuộc đời họ, thế thì thật nông cạn. Thế Nhưng, ngôn ngữ là cách mình biểu hiện ra bên ngoài đời sống bên trong. Vậy thì, đâu phải là mỗi múa, các ngôn ngữ khác hẳn sẽ phản ánh hay ảnh hưởng và liên kết tới cuộc sống của ta không ít thì nhiều.
Với ngôn từ, đó là cách ta chia câu ngắn, câu dài. Có chấm, có phẩy. Múa cũng vậy, tức là cần có những sự rõ ràng và nhịp điệu trong chuyển động, để ta không mệt mà người nghe cũng không mệt.
Với hội họa, đó là cách ta sử dụng màu sắc, chất liệu, hình khối, và chơi với ánh nhìn của người xem.
Mình thầm cảm ơn nghệ thuật, vì đã gần gũi với cuộc đời như vậy, để rồi khi ta biết cách thay đổi các ngôn ngữ nghệ thuật, ta cũng cải thiện luôn cả cuộc đời ta.
NHƯNG MÚA LÀ MÚA, ĐỜI LẠI LÀ ĐỜI
Dù có căng thẳng, khó khăn thế nào thì cũng phải để lại phòng tập, không được mang nó ra cuộc sống. Mình biết thầy đúng. Mình là đứa hay nhập nhằng cảm xúc, mang chúng đi từ nơi này sang nơi nọ, thế nên không ít lần những người mình yêu thương phải chịu đựng những cảm xúc bị mình mang theo từ nơi khác đến. Sợ nhất là những lúc đá thúng đụng nia, mặt mày cau có, giận cá chém thớt- ôi than ôi, lúc đấy mình biến thành sinh vật gì đây, thật không chịu đựng nổi!
Nói rộng ra, thì ta đã hiểu, ta phải biết cách rõ ràng các vấn đề trong đời sống, tập trung mà sống vào từng giây phút một là điều ta cần làm để tôn trọng bản thân hơn và tôn trọng những người bên cạnh mình vào từng thời điểm.
Và ngược lại, ở bên ngoài đang giông bão ra sao, bộn bề thế nào, bước vào sân khấu là phải sẵn sàng.
Đó là nguyên tắc của người diễn viên - có trách nhiệm với khán giả và có trách nhiệm với mình. Phô bày cho người khác những điều mà bản thân mình cũng không chắc chắn hay không hiểu là một thái độ dễ dãi.
Câu chuyện này dẫn tới một triết lý tiếp theo mà mình sẽ không bao giờ quên: "Hãy đưa năng lượng vào".
Chỉ cần có năng lượng, dù mình làm gì người khác cũng cảm nhận được. Đó không phải là sự hiểu, mà nó là sự cảm. Khi chúng mình múa, người xem có thể không hiểu nhưng khóe mắt vẫn có thể cay.
Và khi ở đời, mình làm bất cứ điều gì với năng lượng và sự chú tâm, sẽ cho ra một kết quả đáng ngạc nhiên và khiến mình không bao giờ hối hận.
Hôm qua kết thúc vở diễn, chúng mình chưa bao giờ được khen nhiều đến thế và cũng chưa bao giờ tự tin nhận mấy lời khen đến như vậy.
Thấy cảm ơn thầy vì mấy bài giảng về nghệ thuật và về cuộc sống, chúng mình đã học được rất nhiều.

Comentarios