top of page

Cảm nhận về vở múa “Chật 2:1:2″

Viết bởi Nguyễn Hoàn.

Bài đã được đăng trên Hanoi Grapevine vào 02/06/2019.

Ảnh: Kinergie Studio


Đến với vở múa đương đại (do các học viên của Kinergie Studio biểu diễn vào tối 26 tháng 5 trong khuôn khổ Lễ hội sân khấu mùa xuân P.A.S 2019, điều gây ấn tượng đầu tiên với tôi là tên của phiên bản của vở diễn lần này, phiên bản 2:1:2.


Tại sao lại là 2:1:2? Câu hỏi đã được giải đáp khi tôi biết tham gia vở diễn lần này có 5 diễn viên (5= 2+1+2). Vở diễn có hai diễn viên Minh Hải và Thanh Hương múa đôi, màn ngẫu hứng của diễn viên Tú Lê và màn múa đôi của diễn viên Thảo Lê và Hoàng Hà.


Không gian trong phần mở đầu được bố cục trên trục chéo của sân khấu. Hai diễn viên Minh Hải và Thanh Hương tương tác nhau qua từng ánh mắt, từng hơi thở, từng cử chỉ. Từng động tác múa mượt mà, nhịp nhàng đồng ứng, đối xứng rồi lại độc lập. Khi thì kết nối tương tác trực tiếp, bê đỡ rồi lại tách rời trong tiếng âm thanh sân khấu du dương trầm bổng khiến như hai diễn viên hòa vào thành một thể thống nhất. Vừa bất chợt quay về thực tại thì phần đầu vở diễn cũng vừa kết thúc trong tiếng vỗ tay rền vang của toàn bộ khán phòng.


Ánh đèn sân khấu vụt tắt trong giây lát để chuẩn bị cho phần 2 của vở diễn. Trong ánh sang mờ chiếu từ không gian bên ngoài vào tôi thấy những rèm vải buông từ trên trần sân khấu. Và ngay tức khắc ánh đèn lại được bật lên. Diễn viên Tú Lê hiện ra với trang phục toát lên vẻ tự do và phóng khoáng. Không gian được khai thác trong phần 2 vở diễn được chia làm hai khu vực. Bên ngoài khu vực rèm vải buông là không gian sân khấu rộng nhưng diễn viên chỉ chuyển động trong vùng được ánh sáng chiếu rọi. Các động tác múa từ đầu, ngực, vai, tay, hông, gối, chân uyển chuyển nhưng cũng đầy năng lượng và trẻ trung của diễn viên. Từ sự phóng khoáng trong các động tác từ không gian bên ngoài rồi di chuyển vào không gian của khu vực rèm vải, diễn viên tiếp tục thể hiện khả năng thích nghi và tìm kiếm, tương tác với không gian thu hẹp về những chuyển động nhỏ. Âm thanh trong phần 2 cũng rất trầm bổng, kết hợp thêm cả phần lời thoại gây thêm sự kích thích trong các giác quan của diễn viên. Ánh sáng chiếu qua các rèm vải khi mờ khi tỏ gây hiệu ứng mạnh về thị giác. Diễn viên dường như đã có môi trường để bộc lộ cảm xúc của mình. Các động tác múa từ chậm rồi lại nhanh, mạnh rồi lại nhẹ, động rồi lại tĩnh, cứ thế khai thác không gian để tương tác. Diễn viên như dẫn dắt tôi đi từ câu chuyện này tới câu chuyện khác. Âm thanh vừa dừng diễn viên cũng kết thúc chuyển động kết cho phần 2 trong sự tán dương của khán phòng.


Ánh đèn vụt tắt, rèm vải được thu lại nhường chỗ cho không gian tương tác của phần ba. Hai diễn viên Thảo Lê và Hoàng Hà xuất hiện dưới ánh đèn tại hai góc của sân khấu. Điều tôi có thể nhận ra ngay đó là sự tương phản về trang phục của hai diễn viên, Thảo Lê trong trang phục trắng và Hoàng Hà trong trang phục đen. Điều gì sẽ được thể hiện trong phần kết này? Điều gây ấn tượng mạnh ngay khi mở đầu phần 3 chính là âm thanh nền của vở diễn, nổi bật là tiếng guitar điện thanh, mạnh, sắc thật mê hoặc. Trên sân khấu hai diễn viên đang thực hiện màn ngẫu hứng với những động tác múa vươn rộng và lên cao, dứt khoát, mềm mại trong không gian ánh sáng nhỏ hẹp. Tưởng chừng như sự tương phản, cá tính riêng của từng diễn viên thể hiện trong quá trình ngẫu hứng sẽ là ý tưởng xuyên suốt phần kết, nhưng có phải vậy không? Trong không gian nhỏ hẹp của ánh sáng, hai diễn viên dần tiến lại gần nhau hơn, bắt đầu tương tác phá vỡ sự độc lập, tương phản và tuần tự thích nghi, kết nối nhau tuần tự người này tĩnh thì người kia động và hoán đổi. Sự thích nghi dần được đẩy lên, hai diễn viên bắt đầu thực hiện các chuyển động đồng ứng, bê đỡ, xoay vòng rồi quăng ném hòa quyện vào nhau, đối thoại nhau bằng ngôn ngữ cơ thể. Sau đó lại tách ra, chụm vào nhịp nhàng, rồi lại tách ra trong không gian ánh sáng nhỏ hẹp của riêng mình. Hai diễn viên dần thu nhỏ chuyển động, chậm và dừng khi âm thanh vừa dứt.


Vở diễn kết thúc trong tiếng vỗ tay không ngớt của khán phòng và tôi vẫn có một cảm giác hơi tiếc nuối, sao vở diễn lại kết thúc nhanh vậy, có lẽ là do tôi là bị cuốn vào dòng chảy của tác phẩm lúc nào mà không hay.


Một số hình ảnh khác từ buổi diễn:










Σχόλια


©2019 by pan.hanoigrapevine. Proudly created with Wix.com

bottom of page