Mỗi bộ môn nghệ thuật sẽ khắc họa cuộc sống theo một kiểu khác nhau, từ trực tiếp tới gián tiếp. Người họa sĩ vẽ lại cuộc sống trước mắt hoặc trong đầu thành những bức tranh, nhà làm phim tái tạo cuộc sống qua những khung hình chuyển động, những nhạc sĩ truyền thẳng cảm nhận về cuộc sống qua giai điệu tới người nghe, còn những nghệ sĩ múa đương đại thì làm theo một cách gián tiếp và khác biệt hơn.
Hầu hết khán giả khi lần đầu xem múa đương đại sẽ tự hỏi những nghệ sĩ đang biểu diễn ở kia có ý đồ gì với những động tác được sắp xếp và kết hợp một cách uyển chuyển như thế kia. Họ đang phô bày sự thanh thoát hay đang cố gắng hòa vào âm nhạc nền để tạo ra sự thỏa mãn cho người xem? Nếu không được nghe người nghệ sĩ nói về múa đương đại thực sự thì nhiều người sẽ không biết rằng họ đang kết nối và miêu tả lại cuộc sống bằng những trải nghiệm của cá nhân và tập thể qua những màn trình diễn. Những điệu múa là những câu chữ. Mỗi một lần cử động cơ thể là một lần phơi bày ý nghĩ. Mỗi lần động chạm với chính mình hay với bạn diễn, là một lần giao tiếp. Như thể khi múa đương đại, người nghệ sĩ đang sống và giao cảm trong một thế giới khác.
Lần này những nghệ sĩ múa nghiệp dư và những người tò mò về môn nghệ thuật này được trải nghiệm cảm giác nói ra những suy nghĩ của mình hoàn toàn bằng chuyển động cơ thể. Họ được bước vào một thế giới khác. Họ rụt rè, ngại ngùng. Họ bộc bạch, dứt khoát. Họ quằn quại, đau đớn. Họ quyến luyến không dứt. Họ kết nối với nhau chỉ bằng ánh mắt và những cái chạm. Những người tham gia không nói nhiều trong cả quá trình buổi thực hành vì đơn giản là không cần thiết. Lần đầu tiên mọi người tiếp xúc với nhau hoàn toàn bằng những cái vuốt nhẹ vào bả vai hay cú huých thật mạnh bằng đầu vào bụng đối phương. Dù chỉ là những phút đầu tiên được biết tới và thực hành môn nghệ thuật này, rất nhiều người đã thực sự sống trong cái thế giới của múa đương đại.
Trong thế giới này, thứ những người trải nghiệm có thể cảm nhận rõ nhất là không gian, âm nhạc, những người nghệ sĩ xung quanh và dòng suy nghĩ chảy trong tâm trí mình. Một số người thì có thêm cả vài ấn tượng khác. Thế giới biến thành một nơi đơn giản và rộng lớn. Tất cả đều được trao quyền thể hiện hết những gì mà mình muốn thể hiện, quan sát những gì mình muốn thấy và kết nối với bất kì ai mà không bị phán xét về sự xấu đẹp. Điều quan trọng là phá mình ra và cân bằng, trong chính bản thân và trong không gian chung. “Người nghệ sĩ khi làm nghệ thuật không bao giờ chỉ biết mình. Họ phải quan sát xung quanh để biết những người khác làm gì, thế giới đang như thế nào để điều chỉnh mình, tạo thành những “bố cục” tương xứng.” (Trích nôm na lời của thầy Ngọc trong buổi thực hành).
Một vài người thích xem phim vì họ muốn sống cuộc sống của những nhân vật, con người khác. Những người khác thì thích múa đương đại, vì họ muốn sống của sống cuộc chính mình, ở một không gian khác.
Comments