Nhạc thể nghiệm - cái thú của khoảnh khắc được bên nhau
- pan.hanoigrapevine
- Jul 9, 2019
- 3 min read
Viết và ảnh bởi: Lê Thu Minh.
Chia sẻ ngày 17/6/2019.
Đây là lý do gây cảm hứng đầu tiên mà mình được những người chơi nhạc thể nghiệm truyền cho.
Bản thân mình tuy không có kiến thức về nhạc lý, nhưng âm nhạc thể nghiệm đến với mình qua phim thể nghiệm nước ngoài và những dự án độc lập được tài trợ âm thanh.
Bản thân anh Sơn và chị Ngọc (theo những gì mình biết) họ đều là những người được đạo tạo bài bản về nhạc lý. Sự ổn định trong họ khiến mình cảm nhận sự chắc chắn. Những người chơi nhạc với họ mang lại nguồn năng lương an tâm. Mình đi nghe nhạc thể nghiệm ở đom đóm, thứ hay nhất giữ mình lại qua các buổi biểu diễn là cảm giác "dù điên ,dù khùng, nhưng luôn là cảm giác an tâm". Trong âm thanh của anh Sơn tuy có cái tôi rất lớn, nhưng luôn để ý tới những người trẻ để cũng tung hứng đấy, nhưng luôn theo sát, sẵn sàng trực chờ nâng đỡ. Chị Ngọc mang tới cảm giác của sự "khiêu khích, kích thích người chơi cùng phải điên hơn, thách thức hơn"
Bên cạnh những thể loại khác, mình tìm những điểm chung, cái mà mình tìm kiếm trong nhạc thể nghiệm đó là những triết lý sống, những quan điểm về người với người. Điều đó khiến trong những khoảnh khắc nghe nhạc, mình cảm thấy nhói lên chút tin tưởng vào con người hơn, cuộc sống hơn.
Trong buổi nhạc này, thực ra bài mà mọi người thấy "hơi hơi ko hài lòng nhất" là bài nhạc cuối cùng về người mẹ. Mọi người cảm thấy nó không "điên và hay" như lúc tập cùng với nhau. Sự tập trung của các nghệ sĩ lúc đó là rất lớn. Họ vừa phải hoàn thành "việc" của họ, nhưng đồng thời phải rất tập trung "dỏng tai lên" mà nghe âm thanh của những người bạn khác. Những người đang "biểu diễn" cùng mình. Và sau khi buổi nhạc kết thúc, mọi người trở về ngồi lại với nhau để lắng nghe tiếp "cảm giác" của nhau sau khi cùng biểu diễn như thế nào.
Những người nghệ sĩ ấy, họ có background khác nhau. Có những người mới ra trường, có những người mà giấy tờ bằng cấp 1 đống ra đấy. Nhưng chẳng quan trọng. Mình nhớ nhất câu nói của chị Ngọc về khoảnh khắc họ được ở cạnh và chơi với nhau. Nó chỉ là khoảnh khắc thôi. Ngẫu hứng là khoảnh khắc và không bao giờ có thể quay lại được nữa. Nó cho mình cảm giác về sự mong muốn được sống chân thật, sống trọn nghĩa với nhau, không một chút hối hận, ko một chút qua loa và không ai có thể thay thế ai cả. Có thể sau này, không biểu diễn cùng nhau nữa, chơi với người này, người kia, nhưng đã có một lúc sống trọn với nhau. Tin nhau. Và điều đó làm mình rất thích. Chỉ có thể sống thật, lột trần toàn bộ con người, bản chất khi chơi nhạc. Con người thế nào, nhạc sẽ thế ấy. Người ta thậm chí còn có thể "chơi" nhau ngay trên buổi diễn. Nó là ngẫu hứng, như cuộc đời vậy .Làm người với người thôi. Không cần màu mè, không cần vật chất cao siêu, và không thể trick.
..mà điều đó, chẳng ai hay bất cứ thiết bị nào có thể ghi lại được.
Sống qua định nghĩa ngôn ngữ nhạc thể nghiệm, âm nhạc, âm thanh.



コメント