top of page

SONG LANG - Một câu chuyện buồn không muốn khóc



Tôi đã lỡ xem Song Lang mấy lần, thế nên ngay khi biết Song Lang sẽ được chiếu ở Tuần lễ phim Queer Quốc tế tại Hà Nội tôi đã đăng ký đi xem không do dự. Thú thật trước hết bởi tôi quan tâm đến những phim tình cảm nam- nam (vừa nên thơ vừa khiêu khích), hơn nữa tôi cũng tò mò không biết loại hình nghệ thuật truyền thống Cải Lương khi lên phim sẽ được tái hiện, lồng ghép thế nào trong câu chuyện này. Song Lang cũng là phim đoạt nhiều giải thưởng (đến nay là 39 giải trong và ngoài nước) nên từng đấy lý do đủ khiến tôi mong chờ đến ngày xem phim và giao lưu cùng đạo diễn Leon Le sau đó.


Mọi tình tiết đều kinh điển, trừ lời tỏ tình.

Ấn tượng đầu tiên của tôi với Song Lang là bộ phim tràn ngập những tình tiết kinh điển: 2 nhân vật chính ở 2 phe đối đầu (con nợ- người đòi nợ); 2 nhân vật cùng chung đam mê (Cải Lương) nhưng người theo đuổi, người từ bỏ; 2 nhân vật chuyển từ gây hấn sang gần gũi (sau vụ ẩu đả anh hùng cứu mỹ nam). Rồi mạch cảm xúc, kể chuyện chính của cả phim cũng quen thuộc: Chàng nghệ sỹ trẻ tuổi- Linh Phụng (Issac)- gợi đến quá khứ buồn bã của tay đòi nợ thuê - Dũng Thiên Lôi (Liên Bỉnh Phát)- nhưng cũng chính chàng kéo hắn ta tìm đường về với sân khấu. Nói chung, nội dung không quá bất ngờ, nên điểm “lấy lòng” tôi nhất, thu hút tôi nhất chính là ở tình tiết ít kinh điển nhất: 2 người bọn họ phải lòng nhau mà chẳng có cái nắm tay, nụ hôn, đến ánh nhìn đắm đuối. Chỉ có câu nói như lời tỏ tình của Dũng Thiên Lôi: “Lần đầu gặp nhau không phải lúc đòi nợ” và Linh Phụng phải đứng trấn tĩnh một lúc cho khỏi hồi hộp. Chỉ thế thôi, một câu nói đơn giản mà quấn quýt lòng người, khó buông khó bỏ. Khiến tôi chờ đợi đến những lần gặp nhau sau nữa của hai người. Và Linh Phụng dường như cũng vậy, nên chàng đã nôn nao chờ đến lúc diễn hết vở chờ đến khi rạp hát không một bóng người để gặp lại Dũng như lời hẹn.

Đáng tiếc thay, câu nói tưởng như mở đầu cho một chuyện tình đó lại là lời nói cuối cùng của Dũng Thiên Lôi với Linh Phụng.

Người chết, trái tim mở ra..

Cái chết của Dũng Thiên Lôi là cái chết được báo trước. Bởi cũng mang tính kinh điển (mạng đền mạng), nên tôi đã đoán trước được anh ta sẽ chết bởi ai, chết như thế nào. Dũng Thiên Lôi gục ngã trước cổng rạp Thiên Lý, máu đổ thấm đẫm mặt đường, xe đến chở xác đi và một cơn mưa trút xuống tráng rửa sạch sẽ. Gọn ghẽ như cách anh ta đi đòi nợ. Lạ kỳ làm sao, khi đó đứng trên sân khấu, Linh Phụng như dự cảm được điều gì mà hóa thân xuất thần vào vai Trọng Thủy – quặn thắt đau lòng trước cái chết của Mỵ Châu. Thầy của chàng xem mà rơi lệ. Thầy của chàng đã từng nói chàng diễn kỹ thuật đủ, nhưng cảm xúc khuyết thiếu, khuyên chàng hãy yêu đi, bởi yêu là mất mát, không diễn cũng ra. Giây phút đó, trái tim một người mở ra, đã chớm rung động, thì một người đã chết. Dù biết cái chết này là đáng; để đền tội cho Dũng Thiên Lôi, để Linh Phụng thăng hoa trên sân khấu, nhưng tôi vẫn cảm thấy bất lực. Tôi thấy phim này đúng là không phải hành hạ nhân vật, mà là hành hạ người xem. Bởi biết rõ nhân vật của mình sẽ chết, mà cứ phải trơ mắt ra xem cách nó đến. Thế nhưng nếu Song Lang có một kết cục khác, tôi nghĩ câu chuyện này sẽ không đẹp và buồn đến vậy. Để lại một loại nghịch lý và khúc mắc trong tình cảm của người xem là tôi, hẳn Song Lang sẽ khiến tôi nhớ đến một hồi lâu và thở dài. Cuộc sống là vô thường, nhưng khi cái vô thường này được đặt xen vào tình yêu, thật là buồn bã quá.

Sân khấu: Là chốn thiêng hay phù du?

Đạo diễn Leon Le nói rằng anh làm dự án này bởi tình yêu với Cải Lương. Ban đầu muốn làm vở diễn, sau đó chuyển sang làm phim điện ảnh bởi tính lan tỏa đến công chúng của nó. Quả thực tôi nghĩ đây là một lựa chọn sáng suốt. Nếu không xem phim này, tôi hẳn đã không có cảm giác bồi hồi với Cải Lương đến thế. Với tôi, sân khấu là chốn thiêng. Mỗi khi đi xem diễn, cũng như khi vào chùa hay nhà thờ, là mọi thứ xung quanh và bên ngoài tạm ngừng lại, chỉ có tôi tĩnh lặng và lắng nghe. Bởi mỗi khoảng khắc chỉ có một, vụt sáng rồi tàn lụi. Với sân khấu nghệ thuật truyền thống, vẻ đẹp đó còn khoác lên mình sự kiêu hãnh, bởi sự tồn tại trăm năm và sự nối tiếp của bao lớp người. Khi xem Song Lang, tôi càng thấy Cải Lương hiện lên rực rỡ, làm say mê lòng người. Và không chỉ thế, phía sau sân khấu là bao câu chuyện đời và thực. Từ đời trước – cha mẹ của Dũng Thiên Lôi đến đời này – Linh Phụng, đều mất mát chia ly, đều phải trả giá cho lựa chọn theo đuổi Cải Lương của mình. Còn Dũng Thiên Lôi, vì mẹ bỏ đi mà hoài nghi quay lưng với Cải Lương, cho rằng những giá trị trung hiếu tận nghĩa gì đó mà sân khấu Cải Lương thể hiện phải chăng chỉ là để diễn, còn ngoài đời thực khó nói. Điều này rất khó trả lời, bởi mỗi người xem, hay mỗi chúng ta đều trải qua những điều khác nhau trong đời. Chỉ biết là sân khấu vẫn còn đó, mang đến cho ta những tác phẩm, gợi đến bao cảm xúc, nên với tôi dù có lúc là chốn thiêng hay phù du, vẫn không thể thiếu.


Tôi gọi Song Lang là một câu chuyện buồn không muốn khóc. Bởi những rung động mà bộ phim mang lại, với sân khấu Cải Lương, với sự mong manh của sinh mệnh và tình yêu. Đẹp đẽ, tiếc nuối, nhưng không nặng nề đến nỗi rơi vào bế tắc. Nghe tên phim đã thấy rất tình và rất buồn. Tôi mừng là đạo diễn Leon Le đã không để cho phim có mùi thị trường như anh chia sẻ. Cũng mừng là Issac và Liên Bỉnh Phát đã vào vai bởi hai người đứng chung khung hình đã thấy cảm giác tình nhân. Thật lòng cảm ơn tất cả những người đã làm nên bộ phim này, và BTC đã mang phim và đạo diễn đến với khán giả (chỉ tiếc là do lỗi kỹ thuật nên phim đã nhạt màu hơn so với bản gốc ạ).


Cảm nhận của Lê Võ Thuỳ Dương - một thành viên của PAN sau khi xem bộ phim Song Lang từ tuần lễ phim Queer Hà Nội.

Yorumlar


©2019 by pan.hanoigrapevine. Proudly created with Wix.com

bottom of page