Cảm nhận về Triển lãm Bên trong thành phố
- pan.hanoigrapevine
- Nov 5, 2019
- 3 min read
Bài viết của Mều Mều
Một buổi chiều chây lỳ và không muốn ngắm nghía cái màn hình máy tính thêm một giây phút nào nữa, bèn quyết định xách xe đi vào “Bên trong thành phố”.
“Bên trong thành phố” là triển lãm cá nhân đầu tiên của nghệ sĩ Đoàn Xuân Tùng, nằm trong khuôn khổ Chương trình Ươm mầm nghệ sĩ trẻ tài năng VCCA 2019 nhằm mục đích đồng hành và hỗ trợ nghệ sĩ trẻ Việt Nam phát tiển, thực hành nghệ thuật.
12 tác phẩm với chất liệu acrylic và giấy báo cắt dán trên toan, được Đoàn Xuân Tùng sáng tác trong 4 năm, từ 2016 tới 2019, phản ánh mối quan tâm của nghệ sĩ về cuộc sống thành thị.
Bước chân vào căn phòng trưng bày, có thể thấy ngay hai mạch nội dung hai bên.
Một mặt hướng tới những câu chuyện kiếm sống thường nhật của người lao động nhập cư, mà mình ấn tượng nhất với hai tác phẩm “Về nhà 1” và “Về nhà 2”.


Tự nhiên nhớ đến những lần lóc cóc bắt xe buýt đi về nhà. Quãng đường dài một tiếng có lẻ, nhìn người ta lên lên xuống xuống, đủ mọi tầng lớp, dáng hình, từ trang phục công sở đến đồng phục công nhân… Người già, trẻ em, mẹ bầu, ông chú uống rượu say mặt đỏ au, hay một hai anh tây ôm ba lô khư khư, mặt ngơ ngác nhìn đường phố Hà Nội. Mình thường chọn đứng bám vào cây cột giữa xe, lặng lẽ ngắm tất cả những con người đó, lơ đãng hóng hớt câu chuyện họ nói với nhau, dù chẳng hiểu gì. Và tự hỏi là, trong đầu tất cả mọi người, họ đang vui buồn hay trống rỗng, chờ đợi chuyến xe lắc lư trong giờ cao điểm, chờ được xuống xe về nhà?
Mặt còn lại trong các tác phẩm, mô tả cuộc sống của tầng lớp trung lưu mới nổi – tận hưởng tiện ích của các khu dân cư mới.


Các khu đô thị mới mọc lên như nấm, đâu đâu cũng thấy. Con đường quen thuộc hai mấy năm mình sống, cũng đã chiễm chệ một tòa chung cư cao tầng. Giữa những câu chuyện ăn ở, bạn bè cũng bắt đầu định hướng thuê hoặc mua căn hộ ở các khu đô thị mới, thay vì xây nhà mặt đất tốn kém và bất tiện. Bác ruột mình còn bán nhà tới sống ở một tòa chung cư xa lắc lơ hẻo lánh, dù gì thì mấy năm nữa thôi, cư dân ở đó sẽ đông đúc lên nhanh chóng, các tiện ích cuộc sống sẽ được lấp đầy và ở khoảng cách đi bộ là tới, từ ăn ngủ nghỉ, giải trí, học tập, cho đến chữa bệnh.
Không biết mình có hiểu đúng không, giữa hai mạch câu chuyện này, trên bức tường đối diện với cửa vào phòng trưng bày, là tác phẩm (mà mình lỡ quên mất tên và không chụp ảnh lại uhu) thể hiện một cuộc đối đầu thầm lặng giữa hai mạch câu chuyện hai phía. Hai mặt đối lập trong cuộc sống hiện đại, một bên là những người thảnh thơi nhàn hạ, một bên là những người đang tất cả mưu sinh kiếm sống, nhưng chúng vẫn tồn tại song song không tách rời.
Ngoài ấn tượng về nội dung câu chuyện được truyền tải trong 12 bức tranh, mình còn chú ý tới chất liệu mà nghệ sĩ sử dụng để tạo nên tác phẩm. Báo in cắt dán trên tranh không phải mới, nhưng thú vị ở chỗ những mảnh báo được khéo léo sử dụng như thế nào, vừa đảm bảo thẩm mỹ cho tranh, vừa góp phần làm rõ mối quan tâm về các vấn đề thời sự của người nghệ sĩ. Ví dụ đơn giản, bức “Về nhà 2”, mỗi cái đầu người là một mảnh báo khác nhau, giống như việc họ thu nhận thông tin và suy nghĩ mỗi cá nhân một khác. Đồng thời, việc đặt xen kẽ những mảnh trắng – đen trên nền xe màu vàng cực kì tương phản, tạo cảm giác chuyến xe đông đúc, chen chúc, chật chội…

Bonus một chi tiết nho nhỏ. (ảnh 5 + ảnh 6) Chuyện là, chữ kí của nghệ sĩ Đoàn Xuân Tùng thường nằm ở góc bé tí, lẫn vào những vệt bút, mình đã phải căng mắt nhìn lom dom mãi mới tìm được hết tất cả
Comments