top of page

Cảm nhận về triển lãm "Ươm" - VCCA



Hôm nay em có được cùng 2 thành viên PAN đi xem 2 triển lãm đang diễn ra trong khuôn khổ VCCA là “Ươm” & triển lãm các tác phẩm mỹ thuật của những nghệ sĩ Châu Á tiêu biểu ạ, cá nhân em cũng muốn đi xem 2 triển lãm từ lúc mới khai mạc nhưng do bận (và lười) nên lần này PAN cùng hẹn nhau đi đã tạo một động lực đáng kể để lôi em ra khỏi nhà.


Dưới đây là đôi dòng suy nghĩ của em về “Ươm”, vì thực lòng mà nói đối với các tác phẩm trong triển lãm của những nghệ sĩ tiêu biểu Châu Á em không có nhiều cảm nhận quá rõ ràng, các tác phẩm đến từ những quốc gia khác nhau với bối cảnh văn hoá khác nhau nên em nghĩ để hiểu được hết có lẽ sẽ cần có một tài nguyên tri thức lớn về chất liệu nghệ thuật và bối cảnh lịch sử, văn hoá xã hội của từng quốc gia.


Các tác phẩm của cả 3 nghệ sĩ trẻ của “Ươm” theo em đều thực sự đạt được thành công trong việc truyền tải ý tưởng và cảm xúc của tác giả. Ở ngay lối vào của “Ươm” là bức tranh “Cánh đồng” của Đoàn Văn Tới với kích thước rất lớn đem lại cho người xem cảm giác như mình đang thực sự đứng trước một cánh đồng hoang và cảm thấy xót xa trước khung cảnh vốn dĩ nên được bao trùm bởi màu sắc của sự sống giờ đã bị tàn phá trong quá trình công nghiệp hoá, đô thị hoá, chả còn lại gì ngoài những mảng màu loang lổ xám xịt của chất thải công nghiệp trên những thửa ruộng chết. Các tác phẩm của Châu Lê Hoàng Gia (một nghệ sĩ cùng sinh năm 1995 với em, điều này khiến em càng thêm khâm phục bạn ý) ở gian phòng tiếp theo lại mang những cảm xúc chông chênh trong sự băn khoăn về vị trí của bản thân trong thế giới xung quanh. Sau khi đọc phần giới thiệu em có thấy rằng bạn ý đã thay đổi nơi sinh sống nhiều lần, từ Huế, Đà Nẵng, Gia Lai cho đến Phú Quốc, có lẽ sự bấp bênh trong cảm xúc của bạn ý đến từ việc phải tìm cách định hình lại bản thân để không bị cuốn trôi đi giữa những môi trường sống khác nhau. Cuối cùng là tác phẩm ứng tác “Những rung đậm chậm” của Hà Thuý Hằng mà người xem có thể tự điều khiển và sáng tạo ra màn trình diễn cho riêng mình. Với em thì đây là một hình thức sáng tạo để giúp người xem có được trải nghiệm độc đáo của riêng mình, đồng thời tiếp cận với những giá trị truyền thống đang dần mai một. Câu chuyện về Đào Tam Xuân - một người phụ nữ dám dẫn quân đến hỏi tội vua, cũng là một lựa chọn rất thú vị vì nhân vật này là một trong những thể hiện đột phá và sáng tạo của nghệ thuật truyền thống vốn hay bị gắn mác là “lạc hậu” và gò bó trong tư tưởng phong kiến xưa cũ.


Cảm nhận của bạn Trần Minh Châu, thành viên PAN.

コメント


©2019 by pan.hanoigrapevine. Proudly created with Wix.com

bottom of page