Trò chuyện “Con đường múa: Bản lĩnh và Lựa chọn”
- pan.hanoigrapevine
- Aug 30, 2019
- 8 min read
Viết và ảnh bởi Nguyễn Đức Tùng.
Bài đã được đăng trên Hanoi Grapevine ngày 23/08/2019.
Cần có kỹ thuật và cảm xúc để trở thành một nghệ sĩ giỏi, nhưng để trở thành một nghệ sĩ xuất sắc cần phải có thêm sự dũng cảm. Sự dũng cảm dám đương đầu với những chủ đề khó khăn, đương đầu với tiếng nói nội tâm của mình. Mạng lưới khán giả tích cực PAN đã tổ chức buổi trò chuyện “Con đường múa: Bản lĩnh và Lựa chọn” tại Kinergie Studio để khán giả có thể cùng giao lưu và lắng nghe những câu chuyện về lòng can đảm ấy từ ba nghệ sĩ xuất sắc trong giới múa đương đại tại Việt Nam.

Mở đầu buổi trò chuyện, các khán giả xem lại những tác phẩm mà các nghệ sĩ đã thực hiện. Ba nghệ sĩ ở những thế hệ khác nhau với cách tiếp cận tới múa khác nhau đã tạo nên những tác phẩm mang phong cách nghệ thuật hoàn toàn khác biệt.
Xem tác phẩm Thiền bởi Trần Ly Ly.
Trích đoạn Thán bởi Nguyễn Duy Thành.
Hoan Doan trình diễn Cái Nô.
Các nghệ sĩ đến với múa như thế nào?
Xuất phát điểm ban đầu của Hoan Doan là họa sĩ, quan điểm về múa và chuyển động cũng hơi khác một chút. Cô lược bỏ những yếu tố mang nặng tính kỹ thuật mà tập trung vào một ý niệm xuyên suốt, tự do dùng cơ thể của mình như một chất liệu để tạo ra những “điêu khắc” chuyển động.
“Năm năm trong trường Nội Thất mình học về khối. Đôi lúc trong những tiết học chán quá, mình hay nghịch chân nghịch tay dưới gầm bàn. Mình nhận ra cơ thể mình là một khối tĩnh còn chân tay là những khối chuyển động, tạo ra sự tương phản rất thú vị. Khi vẽ tới một ngưỡng nào đó, mình nhận thấy các cánh cửa của các loại hình nghệ thuật đều thông với nhau. Ví dụ như múa thì dùng cơ thể của mình thay cho bút, thay cho toan. Ăn nhau nhất cuối cùng vẫn là ý tưởng. Còn cơ thể hay bút vẽ hay nhạc cụ,…thì chỉ là những công cụ thôi.”, Hoan Doan chia sẻ.
Tác phẩm “cái Nô” là một trích đoạn trong 7 module mà Hoan Doan đang thực hiện, kết hợp với nhạc sĩ Ngọc Đại và nghệ sĩ Trần Kim Ngọc tại Phù sa Lab. Phần hát thực hiện bởi nghệ sĩ Thanh Lâm (Đại_Lâm_Linh). Concept của cả dự án nói về hình ảnh người đàn bà ở ba miền Bắc, Trung, Nam. Trong trích đoạn là điển hình của người đàn bà miền Bắc trong thời chiến tranh. Trong lịch sử có cuộc chiến giải phóng miền Nam năm 1975. Tất nhiên là khi nói đến chiến tranh người ta hay nhắc đến những người đàn ông phải ra chiến trường, rồi hy sinh mất mát,… Nhưng đằng sau đấy vẫn còn những người đàn bà. Cái cối xay là một thứ quá gần gũi với đàn bà của ruộng vườn, của đồng áng miền Bắc. Phần múa thể hiện những phản ứng đối với tác động họ phải chịu từ cuộc chiến, họ có biết hay không việc mình bị đẩy vào cuộc nồi da nấu thịt ấy, và liệu điều đó có cần thiết hay không.

Vậy còn Duy Thành?
Duy Thành: Tính cả nhảy hiphop thì mình đã đến với múa 16 năm. Mình không thích từ “múa đương đại” cho lắm, chỉ muốn gọi là trình diễn thôi. Mình dùng mọi hình thức để có thể đạt được tư duy của mình. Mình chuyển từ hiphop sang “tạm gọi” là múa đương đại sau khi gặp chị Trần Ly Ly. Lần đầu mình ghét “bà Ly” lắm, chả thèm nói chuyện lại còn suýt lao vào đánh. Nhưng tập cùng đúng một lần thôi thì không hiểu sao lại thích, thế là theo.
Trần Ly Ly: Buổi tập đấy là một cái duyên, một thách thức. Tôi không bao giờ làm những tác phẩm ngắn. Có vở 60 phút, có vở 80 phút. Một người bạn gửi cho tôi một phần nhạc và thách thức tôi phải làm một vở ngắn. Nghe một cái, hai phút sau tôi gọi điện báo: “Em làm”. Khi ra đoàn (lúc này là Nhà hát ca múa nhạc Thăng Long) thì tôi gặp mấy người này. Khi đó tôi không xem họ múa, chỉ cần nhìn mặt thôi. Tôi chọn luôn Thành và hai người nữa. Chúng tôi tập trong căn phòng nóng nực và rất thiếu điều kiện. Sau ba tiếng tập đó, ba người đi theo tôi tới giờ. Chúng tôi chơi với nhau không còn như những người làm việc chung nữa mà là những tâm hồn đồng điệu.
Duy Thành: cho tới giờ “bà Ly” chưa từng dạy mình một động tác múa nào. “Bà” dạy cách sống, cách tư duy và cách nhìn mọi thứ. Điều đó còn quý hơn đối với một người nghệ sĩ. “Bà” nói ngay từ hôm đầu tiên: “Kỹ thuật là tất cả nhưng lại không là gì cả”. Đến giờ mình vẫn làm theo. Mình bỏ hết kỹ thuật đi, thay vì chỉ nghĩ về ý tưởng, mình sống trong đó.
Khi làm “Thán” mình có ý tưởng về Tuồng, nhưng lại không muốn lấy động tác của Tuồng bởi nếu làm thế thì người ta đi xem Tuồng luôn cho nhanh. Mình muốn dùng hình thức của Tuồng, và mình đặt ra yêu cầu cho mình, cho ánh sáng và âm nhạc phải thể hiện được sự bi hùng và bạo liệt. Về chuyển động thì chỉ có ba, bốn động tác lặp đi lặp lại nhưng mình vặn xoắn chúng và thay đổi ở nhiều góc độ.

Comments